Diêu Tứ thở dài,"Vậy ngươi hiểu được rồi chứ? Ai mà nhìn chẳng mê mẩn. Lúc đó, tu vi của ta thấp lắm, làm sao biết được uy lực của một tôn giả?"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta lên bắt chuyện thôi. Thời buổi này, gan lớn thì ăn no, gan nhỏ thì chết đói. Thấy mỹ nhân mà không dám đến gần, chẳng lẽ lại để dành cho đám heo rừng sao?"
"Cũng có lý."
"Nàng ấy chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng, thực ra tính tình rất hòa nhã. Ta và nàng trò chuyện rất hợp ý, thậm chí còn tặng nàng một viên Hàn Ngọc Tủy vạn năm gia truyền của nhà ta."