Một tiếng than khóc thảm thiết vang lên từ một góc xa xôi nào đó.
Diêu Tứ khóc mếu máo, hắn đã hối hận.
Huyết Tổ cầm một thanh huyết kiếm trong tay, thanh kiếm này được ngưng tụ từ huyết khí. Hắn hừ lạnh:
"Kêu cái gì mà kêu, chuyện nhỏ nhặt thôi mà?"
Diêu Tứ chỉ về phía trước, nơi một khu rừng đầy dây gai đan xen chằng chịt, che kín cả bầu trời.