Tháng sáu, trời như tính trẻ con.
Một canh giờ trước còn đang ngắm trăng trên lầu cao, giờ đây mưa to như trút nước.
"A, mưa rồi." Triệu Đô An ngẩng đầu, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái che, thu tay về, như bừng tỉnh khỏi cơn say.
Hắn đứng dậy, liếc nhìn bát canh giải rượu, cuối cùng không dám uống, nói:
"Vãn bối phải về nhà, nếu không đám nữ quyến trong nhà sẽ lo lắng."