TRUYỆN FULL

[Dịch] Nông Gia Nghèo Đinh Đương, Khoa Cử Phải Tự Cường

Chương 89:

Vương Học Châu không ngờ Thảo Lư nhìn bên ngoài tầm thường, bên trong lại tự thành một cõi.

Bên trong, cả bức tường là giá sách cao vút tận nóc, mỗi hàng đều xếp ngay ngắn đủ loại thư tịch, cả gian phòng đều là tường sách.

Chính giữa đặt một bàn đọc sách và vài chiếc ghế đợi khách. Bùi Đạo Chân đang ngồi đó, hai mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt quét tới đầy áp lực.

Vương Học Châu thầm nhủ, trách nào phu tử lại căng thẳng đến vậy, lão nhân này trông không phải người dễ chung đụng!

Chu phu tử chân tay lóng ngóng tiến lên đứng thẳng: "Vãn sinh Chu Tồn Chân, bái kiến Bùi Sơn Tràng."

Bùi Đạo Chân sa sầm mặt: "Mấy năm không gặp, cánh cứng rồi, ngay cả lão sư cũng không gọi?"

Chu Minh Lễ khó khăn mở lời: "Năm đó vãn sinh vắng mặt buổi bái sư chính thức, không dám tự xưng là đệ tử của Sơn Tràng. Năm đó là học sinh có lỗi với Bùi Sơn Tràng, là vì gặp phải tình huống đột ngột, nên mới không kịp đến..."

Vương Học Châu ngạc nhiên nhìn lão nhân vừa rồi còn vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên bạo khởi, nhảy lên đánh vào đỉnh đầu Chu phu tử. "Ngươi tưởng ta giận chuyện này sao? Ta giận ngươi trốn tránh không gặp người! Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì không vượt qua được? Rụt rè nhút nhát thật không ra thể thống gì!"

"Chẳng phải chỉ là hủy dung mạo? Lại không phải tàn phế, có gì to tát? Thiên hạ đại đạo, đạo đạo bất đồng, đường này không thông thì đổi đường khác! Sao ngươi lại sa sút đến mức này? Ngạo khí của ngươi đâu? Tâm khí của ngươi đâu? Theo nhát đao kia mà biến mất rồi sao?!"

"Ta sớm đã nói, phụ thân ngươi không phải thứ tốt lành gì, đâu có kiểu ép nhi tử mình như vậy. Giờ lão thoải mái rồi chứ? Hai đứa nhi tử đều phế rồi! Thật không phải thứ gì!"

Động tác chỉ trời mắng đất của Bùi Đạo Chân y hệt Lão Lưu thị. Hình tượng cao lớn về Phủ Học Sơn Tràng trong lòng Vương Học Châu, "rắc" một tiếng, vỡ tan tành.

Chu Minh Lễ vẻ mặt lúng túng nghe Bùi Đạo Chân lèm bèm mắng mỏ, mở lời giải thích: "Phụ thân ta không chịu nổi sự sa sút của Chu gia..."

"Có gì mà không chịu nổi?"

Bùi Đạo Chân kích động ngắt lời: "Bùi gia ta truyền thừa ngàn năm cũng không dám nói sẽ không suy tàn! Chu gia các ngươi chẳng qua là theo khai quốc hoàng đế lập công, mới dựng nghiệp, đến tay phụ thân ngươi đã suy tàn rồi, Chu gia đâu phải bại dưới tay hắn!"

"Ta thấy hắn điên không nhẹ! Vì di nguyện của song thân, lại nhốt hai huynh đệ các ngươi, những người có tiềm lực nhất đời này của Chu gia, vào trong Yên Thông Lâu, còn ép các ngươi mặc...."

Bùi Đạo Chân đang nói bỗng phát hiện Vương Học Châu đang vểnh tai nghe lén, lập tức ngậm miệng: "Tiểu tử này là ai?"

Đột nhiên bị nhắc đến chuyện cũ khó chịu, Chu Minh Lễ mặt mày tái nhợt đáp: "Đây là học trò vãn sinh thu nhận, Viện án thủ năm nay."

Bùi Đạo Chân nheo mắt lại gần, đi vòng quanh Vương Học Châu một lượt: "Tiểu tử, ngươi tên là gì?"

"Học sinh Vương Học Châu. Là học sinh chuẩn bị nhập Phủ Học."

"À ra là ngươi! Ta có nghe nói qua." Bùi Đạo Chân gật đầu, cảm xúc bình ổn lại đôi chút.

"Các ngươi ngồi xuống trước đi."

Lúc này ông mới phản ứng lại, nói nửa ngày hai người vẫn còn đứng.

Chu phu tử đặt hai vò Liên Hoa Tửu lên: "Đây là hai vò rượu ngon vãn sinh mang đến cho Sơn Tràng, xin Sơn Tràng nhận cho."

Vẻ mặt Bùi Đạo Chân dịu lại: "Rượu cứ để đó. Bao năm nay ngươi không chịu liên lạc với ta, giờ đột nhiên đến, hẳn là có chuyện cần ta giúp đỡ?"

Chu phu tử cũng không vòng vo: "Học trò này của vãn sinh, bất kể tâm tính hay thiên tư, ta đều nhìn rõ. Hôm nay đưa hắn đến để ngài xem qua, nếu ngài vừa ý, xin ngài thu nhận vào môn hạ."

Bùi Đạo Chân nhìn ông: "Ngươi biết đấy, ta không phải ai cũng thu nhận."

Chu phu tử kiên định nhìn ông: "Vãn sinh biết. Ngài cứ việc khảo hạch, hài tử này so với vãn sinh năm đó không kém chút nào!"

Độ khó của Viện thí năm nay Bùi Đạo Chân cũng biết. Lại còn trẻ tuổi như vậy đã đỗ Tú tài, nghe nói còn là Tiểu Tam Nguyên. Bùi Đạo Chân thấy ông tự tin như thế, trong lòng đã rõ.

Nhìn Vương Học Châu đứng đó, ông nheo mắt lại, khảo một câu hỏi: "Từ xưa trung hiếu lưỡng nan toàn. Khi làm quan trong triều, tận trung vương sự, xa rời quê hương, không thể sớm tối vấn an dưới gối song thân. Trong đó, đạo trung hiếu làm sao vẹn toàn?"

Chu Minh Lễ không ngờ ông lại hỏi câu khó đến vậy.

Đối với một hài tử chín tuổi mà nói, có phải hơi làm khó người ta rồi không?

Ông vừa định nói, Bùi Đạo Chân đã phát hiện ý đồ của ông, phất tay bảo ông im miệng.

Vương Học Châu không ngờ lại khảo vấn đề này.

Vấn đề này không chỉ là một câu hỏi, mà còn là hiện thực hắn sắp phải đối mặt sau này.

Vấn đề này hệt như phụ mẫu rơi xuống nước, ngươi cứu ai?

Đây quả là đề bài tử lộ, đáp án nào cũng không ổn.

"Học sinh cho rằng, trung hiếu vẹn toàn kỳ thực ở tâm."

"Ngươi nói xem." Bùi Đạo Chân mỉm cười.

"Tâm chính thì lời nói việc làm không lệch lạc. Thờ phụng song thân chí hiếu, phụng sự quốc gia chí trung. Bất luận thân ở nơi nào, đều có thể giữ đạo mà hành, không phụ quân ân, không mất thân vọng, lấy đó tự răn, tự nhiên lưỡng toàn vậy."

Lời vừa dứt, Chu phu tử khôi phục trấn tĩnh.

Bùi Đạo Chân ha hả cười lớn: "Hay hay hay, tiểu tử ngươi đầu óc xoay chuyển thật nhanh!"

"Không phải học sinh đầu óc nhanh, mà là lời từ đáy lòng của học sinh."

"Hay lắm lời từ đáy lòng, xích tử chi tâm khó có được!"

Bùi Đạo Chân mỉm cười, lại tùy tay rút vài câu trong Tứ thư Ngũ kinh, bảo Vương Học Châu kết hợp ngữ cảnh mà đọc thuộc. Hắn đều trả lời được hết.

Bùi Đạo Chân càng lúc càng hài lòng: "Không tệ, quả thực có vài phần phong thái của phu tử ngươi năm đó."

Được Bùi Sơn Tràng công nhận, Chu phu tử cũng rất vui mừng: "Vậy ngài...?"

Bùi Đạo Chân thở dài: "Ta vốn chỉ định thu hai đệ tử."

Chu Minh Lễ trong lòng vui vẻ: "Giờ ngài chẳng phải chỉ có một đệ tử sao? Vừa vặn rồi."

Bùi Đạo Chân cười: "Nhưng giờ ta quyết định rồi, ta muốn thu ba. Hai người các ngươi, ta đều thu cả."

Vương Học Châu chấn động, còn có thể như vậy sao?!!!

Chu Minh Lễ hiển nhiên cũng kinh ngạc ngây người: "Cái... cái này... Vãn sinh là Khai Mông Phu Tử của hắn, như vậy bối phận chẳng phải loạn hết sao?"

Bùi Đạo Chân phất phất tay: "Mỗi người tự luận, ta không quản các ngươi. Ngươi tưởng vì sao ta để vị trí nhị đệ tử trống nhiều năm? Vốn dĩ là để dành cho ngươi, lời ta năm đó, vẫn luôn có giá trị."

"Vô quý vô tiện vô trưởng vô thiếu, Đạo chi sở tồn Sư chi sở tồn dã. Ngươi đọc sách bao năm, sao lại còn cổ hủ hơn cả lão già nửa bước vào quan tài như ta?"

Câu này ý nghĩa là, trong việc cầu học, người ta không nên câu nệ vào thân phận, tuổi tác hay các yếu tố bên ngoài, chỉ cần có thể truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc thì đều có thể trở thành lão sư.

Vương Học Châu viết hoa một chữ 'PHỤC'!

Lão nhân này, đột nhiên lại hơi hợp khẩu vị của hắn rồi.

Chu phu tử vẫn có chút khó chấp nhận: "Nhưng người không còn tiền đồ như vãn sinh, e rằng sẽ làm ngài mất mặt..."

"Mất mặt cái gì! Đệ tử của Bùi Đạo Chân ta muốn làm gì thì làm, ai dám nói lời thừa thãi? Ngươi không làm quan thì làm danh sĩ, cho dù ngươi đọc sách chán rồi chuyển nghề đi đổ đêm! Vi sư cũng không hề có ý kiến!"

Bùi Đạo Chân trầm giọng nhìn Chu Minh Lễ: "Tồn Chân à, con đường khoa cử của ngươi đã đứt đoạn, nhưng ngươi thật sự muốn cứ thế cả đời sống mơ mơ màng màng sao?"