TRUYỆN FULL

[Dịch] Nông Gia Nghèo Đinh Đương, Khoa Cử Phải Tự Cường

Chương 4: Tìm cách

Mao Đản lắc đầu: “Không hâm mộ, cuộc sống tốt đẹp của đại bá đều là do những người khác trong nhà thắt lưng buộc bụng mà có, con không muốn cha mẹ và các em phải sống như vậy.”

Mao Đản năm nay mười tuổi đã hiểu chuyện rồi, hắn từng xem qua sách của đường huynh vài lần, trên đó chi chít toàn chữ, hắn nhìn là thấy hoa mắt, không muốn nhà lãng phí tiền bạc vào việc này, cũng không muốn cha mẹ trở nên khổ sở như ông bà, càng không muốn trở nên lười biếng như đại bá.

Lời của con trai lớn khiến lòng Trương thị vừa chua xót vừa cay đắng, con trai tuy không thông minh lắm nhưng lại biết quan tâm, hiếu thuận và hiểu chuyện. Bà không nỡ véo tai con nữa, thở dài một tiếng rồi xoa đầu hắn.

Nhị Nha quay đầu nhìn đệ đệ: “Xú Đản Nhi, đệ muốn đi học không?”

Có cơ hội đương nhiên là nó muốn đi học rồi!

Đại Càn triều tôn sùng lý luận ‘Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao’, người đọc sách đi đâu cũng được tôn trọng, địa vị hơn người.

Huống chi kiếp trước nó đã khổ học mười mấy năm đèn sách, đâu phải để đến đây trồng trọt đến mức cả nhà già trẻ cũng không nuôi nổi.

Những kiến thức trong đầu nó muốn sử dụng thì cũng phải có lý do chứ?

Nếu không, một đứa trẻ chưa từng đi học, không biết một chữ bẻ đôi, đột nhiên lại tỏ ra rành rọt chuyện kiếm tiền, e là sẽ bị người ta lôi đi thiêu sống mất.

Vương Học Châu quả quyết gật đầu: “Muốn lắm ạ! Nhưng ông bà có đồng ý không?”

Trương thị nghe con trai trả lời thì lập tức kích động: “Việc này con không cần lo, chỉ cần con muốn, nương sẽ tìm cách!”

Vương Thừa Chí lại có chút khó xử, hắn nhíu mày sờ cằm nói: “Học Văn tuy chỉ được gửi đi học nhận mặt chữ đơn giản, nhưng học phí một năm cũng mất một lượng bạc, cha mẹ sẽ không đồng ý cho cả Xú Đản Nhi đi học đâu.”

Chưa nói đến việc Vương Học Văn có người cha là Đồng sinh, chỉ riêng địa vị trưởng tôn cũng đủ để hai ông bà coi trọng rồi.

Địa vị của Xú Đản Nhi trong lòng hai ông bà hoàn toàn không thể so sánh với Ngưu Đản.

Hơn nữa, đi học rất tốn kém, học phí hàng năm, lễ vật, bút mực giấy nghiên… tất cả đều cần tiền, là một khoản chi không nhỏ.

Vương Thừa Tổ sở dĩ thi đỗ Đồng sinh cũng là nhờ trong thôn giúp đỡ một phần.

Người ở Tây Lãng thôn cơ bản đều họ Vương, cùng một gia tộc, năm đó Vương Thừa Tổ đi thi, mỗi nhà đều góp một ít tiền.

Nếu không, chỉ dựa vào mấy miệng ăn nhà họ Vương, Vương Thừa Tổ dù có thi đỗ cũng không có tiền đi thi.

Tuy nhiên, hai ông bà trong lòng cũng có tính toán, tuy gửi Ngưu Đản đi học vỡ lòng, nhưng cũng đã nói trước là chỉ chu cấp ba năm, nếu Ngưu Đản còn muốn học tiếp thì để đại phòng tự tìm cách.

Nhưng dù sao nhà đại ca vẫn còn có cơ hội, còn nhà bọn họ thì sao?

Đợi đến khi mặt trời lên cao, Lão Lưu thị mới dẫn Mã thị từ ngoài đồng về trước, vừa vào cửa đã thấy con dâu cả Cao thị mở cửa vươn vai.

“Ối chà! Nương sáng sớm thật vất vả, mau rửa mặt uống ngụm nước đi ạ, Thừa Tổ mà thấy không biết sẽ đau lòng thế nào đâu! Đợi hắn từ huyện về con bảo hắn mua đồ tẩm bổ cho nương.”

Cao thị vừa vươn vai xong thấy mẹ chồng mặt mày âm trầm trở về, vẻ mặt lập tức tươi cười lấy lòng, ả sấn tới đẩy Mã thị sang một bên, đảo mắt nhìn Mã thị quát: “Đồ không có mắt nhìn! Còn không mau bưng nước cho nương rửa mặt?”

Lão Lưu thị cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói nửa ngày cũng không thấy bưng cho ta bát nước nào, chỉ thấy giỏi nói mồm.”

Bình thường dỗ ngon dỗ ngọt bà cũng thôi đi, giờ lại thật sự coi bà là đồ ngốc mà dỗ!

Lão Lưu thị lúc này đang bực bội, gặp ai cũng không nể nang.

Cao thị bị bà nói cho cứng mặt, vẻ mặt có chút không tự nhiên, ả cười lấy lòng: “Nương nói gì vậy chứ, không phải con muốn để nương rửa mặt cho thoải mái trước sao? Con đi rót nước cho nương uống ngay đây.”

Lão Lưu thị hừ một tiếng, lúc này Mã thị bưng một chậu nước tới cho bà rửa mặt, Lão Lưu thị lại sa sầm mặt nhìn nàng: “Về rồi còn không mau đi nấu cơm! Ngươi định để đàn ông trong nhà chết đói hết à?”

Mã thị thắt lòng, không dám nghỉ ngơi, lập tức chui vào bếp.

Mãi đến giờ cơm, cánh cửa phòng nhị phòng đang đóng chặt mới mở ra.

Trong nhà chính, ngoài Vương Thừa Tổ và Ngưu Đản vắng mặt, những người khác đều đã chuẩn bị ăn cơm.

Việc thu hoạch lúa mạch ngoài đồng gần như đã đến giai đoạn cuối, để mấy lao động chính trong nhà không bị kiệt sức, mấy ngày nay cơm nước đều rất tươm tất.

Bữa sáng hôm nay còn ngon hơn bữa tối hôm qua, hiếm thấy có một chậu bánh màn thầu bột trắng, một đĩa rau xào chay và một nồi canh trứng gà.

Vương Học Châu nhìn thấy bánh màn thầu không khỏi nuốt nước bọt, cuối cùng cũng không phải ăn bánh ngô rau nữa rồi!

Thứ đó vừa đắng vừa chát lại khó nuốt, ăn xong lại nhanh đói, trong bụng chẳng có chút dầu mỡ nào.

Chậu bánh màn thầu hôm nay trông còn ra dáng bữa ăn hơn hôm qua.

Mọi người ngồi vào vị trí của mình, đến khi Vương Thừa Chí nhìn rõ phần cơm của nhà mình, phát hiện không chỉ có một cái bánh màn thầu, mà ngay cả canh trứng cũng chỉ toàn nước không thấy trứng đâu, hắn lập tức bất mãn: “Nương, người thiên vị!”

“Ta thiên vị? Ngươi làm gì tự mình không biết sao? Bảo làm chút việc thì lý do còn nhiều hơn ngươi đi vệ sinh một ngày, hôm nay dắt díu vợ con ở nhà nằm ườn cả buổi sáng, ngươi còn mặt mũi mà nói à?!”

Vương Thừa Chí lập tức bế Vương Học Châu ra trước mặt, vén vết thương ở chân nó lên: “Xú Đản Nhi không phải cháu ruột của người sao? Người xem vết thương này đi, đây là viện cớ hả?”

Lòng bàn chân đứa nhỏ có một vết thương đỏ đen xen kẽ, khiến Lão Lưu thị nhất thời đuối lý.

Dù sao cũng là cháu ruột mình, Lão Lưu thị không phải không chút đau lòng, nhưng nghĩ đến lão nhị cả ngày chẳng ra hồn, bà lại hùng hồn nói: “Xú Đản Nhi bị thương, chứ thằng cả với Nhị Nha nhà ngươi có bị thương đâu, thế mà cả nhà các ngươi đều trốn việc!”

Cao thị đứng bên cạnh hả hê nói: “Còn không phải sao! Rách có tí da chân mà cũng làm như quý giá lắm! Lại chẳng phải bị què, với lại bị thương ở chân chứ có phải ở tay đâu, sao lại không làm việc được? Theo con thấy, Xú Đản Nhi này chắc là giống tính nhị đệ, gian xảo lắm! Vết thương bé tí cũng đáng để kêu la om sòm rồi nằm nghỉ cả buổi.”

Ở đây người không có tư cách nói người khác nhất chính là Cao thị, Trương thị nghe thấy những từ như ‘què’, ‘gian xảo’ gán cho con trai mình, lập tức nổi giận: “Tự mình chiếm được lợi thì ngậm miệng mà hưởng đi, còn dám tới trước mặt ta nói năng lung tung, nói bậy nữa ta xé nát cái miệng ngươi ra!”

Cao thị bình thường vẫn luôn coi thường hai người chị em dâu, cho rằng mình cao quý hơn người, Trương thị thì thô lỗ đanh đá như đàn bà chanh chua, Mã thị thì nhu nhược vô dụng là đồ bỏ đi.

Cả hai đều không biết giữ thể diện bằng ả, nhưng ả không ngờ Trương thị hôm nay uống nhầm thuốc gì mà dám chỉ thẳng vào mặt mắng ả, nhất thời tức đến tái mặt: “Ta chiếm lợi gì của ngươi?”

“Ngươi chiếm lợi gì tự mình không biết sao? Ngươi với chồng ngươi ngày nào cũng ở nhà không làm ăn gì, việc đồng áng không mó tay, việc bếp núc không đụng đến, chuyện kiếm tiền thì một chữ bẻ đôi không biết, bao nhiêu năm nay nếu không phải tam phòng vất vả ngoài đồng, không phải ta cực khổ thêu thùa bán lấy tiền, thì chồng ngươi và con trai ngươi lấy gì mà đi học? Dựa vào ngươi ở nhà tô son điểm phấn, lả lơi làm dáng à?”