Bùi Viễn Chân vội vã lên tiếng: "Sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian đâu. Nguyễn Hồng Tiếu này vốn là sát thủ, quan phủ chúng ta đã nhận được tin tức xác thực rằng ả sẽ đi hành thích người khác..."
Nói đến đây, Bùi Viễn Chân nhận thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của Cố Mạch, lập tức hiểu ý Cố Mạch, khẽ cười một tiếng, nói: “Nói thật, Cố đại hiệp, thực ra là ta muốn lấy danh nghĩa Lâm Hải quận phủ nha mời ngài giúp đỡ, nhưng lại sợ ngài từ chối, nên mới nói lời thăm dò tâm ý của ngài. Nếu ngài nguyện ý giúp đỡ, Lâm Hải quận phủ nha môn và ta, đều ghi nhớ đại ân tình của ngài. Sau này, phàm là có chỗ nào có thể giúp được ngài, ngài cứ việc sai bảo.”
Cố Mạch khẽ mỉm cười, không vạch trần ý đồ muốn kiếm lợi không công của Bùi Viễn Chân, nói: “Bùi Tri phủ nói rõ hơn đi, ta xem có rảnh không.”
Bùi Viễn Chân rót cho Cố Mạch một chén rượu, hỏi: “Cố đại hiệp có nghe nói đến Đông Cảnh tiên sinh của Bạch Lộc thư viện không?”
Cố Mạch nói: “Ta không phải người trong giới quan trường, không quen biết các cao nhân Nho gia.”