"Két..."
Ngay lúc này, cửa khách điếm lại bị đẩy ra, một thiếu niên bước vào. Thiếu niên áo đen mặc vải thô, dáng người có chút gầy gò, làn da ngăm đen, vạt áo bay phần phật, mày kiếm xếch vào thái dương, dưới mày là một đôi mắt sâu thẳm mà sắc bén, con ngươi đen nhánh, tay nắm một thanh kiếm chế tác vô cùng thô kệch, nói là kiếm, còn không bằng nói là một mảnh sắt.
Thiếu niên kia sắc mặt rất lạnh lùng, vừa nhìn liền biết là kẻ ít nói ít cười.
Lão chưởng quỹ có chút khó xử nhìn lướt qua đại sảnh, bốn cái bàn đã ngồi đầy, lão vội vàng đi tới cửa, nói: "Vị khách quan này, xin lỗi, đã không còn bàn trống nữa rồi..."
"Không cần." Giọng nói của thiếu niên kia cũng lạnh như sắc mặt hắn, hắn lấy từ trong lòng ra mấy đồng, đưa cho chưởng quỹ, nói: "Một tô mì chay."