“Có vấn đề gì sao?” Cố Mạch hỏi.
“Đó là lời nói ra bên ngoài,” Bùi Viễn Chân nói: “Lúc ta vừa vào cửa cũng nói như vậy, là vì lúc đó ta không biết Cố đại hiệp ngài rốt cuộc có hứng thú với Đại chưởng quỹ của Thất Tuyệt Lâu hay không.
Nếu ngài không có hứng thú, vậy thì ta sẽ giữ nguyên bộ lời nói đó cho đến khi vụ án điều tra ra sự thật. Nhưng, ngài hiện tại đã bày tỏ rõ ràng có hứng thú với Đại chưởng quỹ, ta cũng rất hy vọng nhận được sự giúp đỡ của ngài, tự nhiên sẽ không còn giữ lại gì với ngài nữa.
Đêm qua Liễu phu nhân xuất hiện bị giết, đến cuối cùng lộ thân phận mọi chuyện đều hợp tình hợp lý. Nhưng, có một vấn đề bản chất, đó là ả dựa vào cái gì mà lừa gạt được Vương Minh Tu dưới sự bố trí Thiên La Địa Võng của y?
Quay trở lại ban đầu, Liễu phu nhân bị Vương Minh Tu giết, vụ án này đã kết thúc. Mà mấy hôm trước, sau khi Cố đại hiệp ngài đến, bày tỏ nghi ngờ Liễu phu nhân chưa chết, lúc đó ta không để tâm, bởi vì, nếu Liễu phu nhân chưa chết, vậy thì chứng tỏ Vương Minh Tu đường đường là Thiên hộ Lục Phiến Môn lại có cấu kết với một Giang Dương đại đạo.