Cảm nhận được Lục Tàn Dương đã bị thiêu thành tro bụi, Cố Mạch mới khẽ thở phào, toàn thân bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn chậm rãi ngồi xuống một tảng gạch vỡ bên cạnh nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, những bộ khoái Lục Phiến Môn có mặt tại đó cũng có cảm giác như vừa sống sót sau kiếp nạn.
"Ca!"
Cố Sơ Đông lập tức chạy tới, nắm lấy tay Cố Mạch truyền một luồng chân khí vào để kiểm tra, xác định Cố Mạch không bị thương nặng mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Ca, Lục Tàn Dương chắc hẳn đã chết rồi chứ?"
Cố Mạch khẽ cười nói: "Nếu thế mà vẫn chưa chết thì ta thật sự hết cách rồi."