Bụi mù cuồn cuộn bốc lên, bao phủ toàn bộ chiến trường, khiến người ta không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Mọi người đều nín thở chờ đợi, hồi hộp trông ngóng kết quả.
Cuối cùng, bụi mù dần tan đi.
Chỉ thấy Diệp Kinh Lan đứng đó, tay cầm đao, thân hình tuy có chút lảo đảo nhưng vẫn đứng thẳng đầy kiêu hãnh.
Còn Định Thiền Pháp Sư, trước ngực xuất hiện một vết thương lớn trông mà kinh hãi, máu tươi nhuộm đỏ tăng bào. Lão pháp sư kiệt sức ngã gục trên mặt đất, hơi thở mong manh, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng.
“Tam ca!”