Nhưng sư đệ, thực tế thì cái gọi là mỹ nhân kế, nếu không động chân tình, thì đó chỉ là một kế mưu vụng về, đầy sơ hở, hạ đẳng mà thôi.
Thiên Đao Môn ra đời, Cửu Giang Minh cũng ra đời, rạn nứt giữa ta và ngươi cũng ngày càng sâu sắc, dường như đã đến mức nước lửa không dung, ắt phải có một trận sinh tử quyết đấu. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, tất cả chỉ là do người khác tính kế mà thôi.
Cho nên, vào ngày đó, Trác Phương Hoa một lần nữa xuất hiện trước mặt ta, lại đúng lúc bị ta vô tình đả thương, ta liền hiểu, toan tính cuối cùng đã đến. Nhưng, lúc đó ta thật sự không ngờ, Tạo Hóa Đan lại là giả.
Vì vậy, ta liền đi tìm Tề Diệu Huyền đòi Tạo Hóa Thánh Đan, đúng lúc bắt gặp Thính Tùng sơn trang bị diệt môn, còn vu oan giá họa lên người ta. Có điều, kẻ đứng sau màn kia dường như cũng không quá thông minh, vậy mà lại không biết kiểm tra kỹ càng. Tề Diệu Huyền tự vẫn, chúng lại cứ thế tin là thật, còn đem Tề Diệu Huyền đi chôn.
Thực ra, Tề Diệu Huyền chỉ là lánh nạn mà thôi. Sau đó bị ta đào từ trong mộ lên, thay bằng một cỗ thi thể khác. Với thủ đoạn của Tề Diệu Huyền, y muốn ngụy tạo một thi thể của chính mình là chuyện rất dễ dàng, cho nên, sau này dù có người nghiệm thi cũng không phát hiện được vấn đề. Mà ta cũng từ chỗ Tề Diệu Huyền biết được chân tướng rằng trên đời này chưa từng có Tạo Hóa Đan.”