Nhìn những người bận rộn này, Vệ Uyên có chút xuất thần, lại thầm cảm khái.
Phàm nhân luôn có đủ loại khuyết điểm, họ ngu muội, nông cạn, là ô hợp chi chúng, dễ bị xúi giục, chỉ nhìn cái lợi trước mắt, luôn muốn sống tạm bợ, còn sẽ vì một chút lợi ích mà không ngừng phản bội. Nhưng chỉ cần cho họ một chút hy vọng, họ cũng có thể chịu khó chịu khổ, không sợ hiểm nguy, có thể nối tiếp nhau huyết chiến đến cùng với kẻ địch.
Đây chính là phàm nhân, chưa từng hoàn mỹ, nhưng cũng luôn có kẻ nguyện vì lý tưởng mà thiêu thân lao vào lửa.
Bởi vậy, luôn cần có người đứng ra, chẳng màng được mất, dẫn dắt phàm nhân sống sót, rồi tiến về phía trước, từng chút một có được cuộc sống tốt đẹp hơn, cho đến khi như thế giới bên ngoài kia, khiến phàm nhân sinh ra có giá trị, sinh ra có ý nghĩa.
Vệ Uyên cảm thấy, chí ít hiện tại, người đó hẳn là chính là hắn.