Nhưng Thất trưởng lão và hai vị Ngự Cảnh xa lạ kia đều không có ý định rời đi, ba vị ấy không đi, Huyền Nguyệt chân quân cũng sẽ không đi, ngược lại muốn xem ba tên gia hỏa này dám làm gì với trọng đồ tôn của mình.
Thất trưởng lão nhìn Vệ Uyên, bất giác nhớ lại ván cờ thảm bại kia, sắc mặt ngày càng khó coi, nhìn Vệ Uyên thế nào cũng thấy không thuận mắt.
Cảm giác này giống như dạy đồ đệ một bộ kiếm pháp, nhưng đồ đệ lại không chịu xuất chiêu theo bài bản, mà chính mình lại đánh không lại, bởi vậy bụng đầy đại đạo lý cũng chẳng có cơ hội nói ra, thật khó chịu khôn tả.
Thất trưởng lão hừ nặng một tiếng, nói: "Ta thấy kỳ nghệ của ngươi là kiếm tẩu thiên phong, đã đi chệch đại đạo, cứ thế này sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại ngươi! Nhưng ta đoán ngươi cũng chẳng phục. Có điều Thu Nguyệt đại sư và Trầm Chu tiên sinh sau khi xem qua kỳ phổ ván cờ kia của ngươi đã nảy lòng tiếc tài, chuẩn bị đến chỉ điểm ngươi một phen, miễn cho kỳ đạo của ngươi đi vào đường tà."
Vệ Uyên đành phải nói lời cảm tạ, đồng thời điều động phàm nhân trong Nhân Gian Khói Lửa.