Lúc này, trong lòng Thôi Hoằng Bác đã dậy sóng ngập trời, vừa kinh vừa giận, pháp lực đã cạn kiệt, mắt thấy sắp không duy trì nổi hộ thuẫn nữa rồi.
Ban đầu Thôi Hoằng Bác chỉ tức giận, cảm thấy tiểu tặc gian xảo, lại dùng một loại đạo pháp duy trì lâu như vậy, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự kinh hãi.
Vòng đấu pháp này của hai người chẳng khác nào so đấu pháp lực, bản thân là Pháp Tướng hậu kỳ, vậy mà lại không đấu lại một Đạo Cơ sao?
Vệ Uyên vốn đang hơi nheo mắt, dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê, lúc này hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, dòng nước bỗng nhiên cuồn cuộn dâng cao, bên trong lại chứa đầy những mảnh vụn ánh vàng, tựa như một dòng sông chở nặng cát vàng, uy lực tăng lên gấp hơn mười lần!
Thôi Hoằng Bác kinh hãi, nhưng đã không kịp chạy thoát. Hộ thuẫn chỉ chống đỡ được một hơi thở liền vỡ tan thành mảnh vụn, cột nước ngay sau đó hung hăng đập vào người lão, đánh lão bay ngược ra sau!