Nàng đi xa vài trượng, Vệ Uyên đã không thể cảm nhận được tung tích của nàng. Khi nàng trở về, Vệ Uyên nhặt vài hòn đá, đập từng nhát một, dựa vào khả năng kiểm soát cơ thể và hiểu biết về vật tính, rất nhanh đã đập ra hai mũi giáo bằng đá.
Lúc này người phụ nữ đã mượn rìu về, Vệ Uyên nhận lấy, lục lọi một lúc trong đống củi trong sân, rút ra hai khúc củi dài, dùng rìu gọt bỏ cành cây thừa, rồi buộc mũi giáo đá vào.
Tối đó hai người lại chen chúc ngủ cùng nhau, cả ngày chỉ ăn một bữa.
Trưa ngày thứ hai, Vệ Uyên và người phụ nữ đến bìa rừng trên sườn núi, Vệ Uyên ngửi thấy một chút mùi tanh của dã thú. Không lâu sau, một con sói hoang xuất hiện từ trong rừng, lao về phía hai người.
Vệ Uyên dùng cánh tay trái đỡ, kết quả bị sói hoang cắn một miếng, Vệ Uyên lập tức dùng tay phải cầm giáo, một giáo đâm xuyên qua con sói hoang. Sói hoang điên cuồng cắn xé, nhưng ngay cả da cánh tay trái của Vệ Uyên cũng không cắn rách.