Lúc này có tiếng bước chân lạo xạo từ xa vọng lại, rồi có người mở cửa phòng. Cửa vừa mở, một luồng gió lạnh ùa vào, khiến Vệ Uyên rùng mình.
Tiếng bước chân đến bên giường, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên: “Ngươi tỉnh rồi?”
“Đây là đâu? Ta… chết rồi sao?” Vệ Uyên giật mình khi nghe giọng mình. Giọng hắn khàn đặc, mơ hồ, hoàn toàn không phải giọng nói thường ngày.
“Chỗ chúng ta là một thôn nhỏ biệt lập, đã rất nhiều năm không có người ngoài đến. Trước đây các thôn lão nói chúng ta là di tộc, nhưng thôn lão biết nhiều nhất đã qua đời vào mùa đông năm ngoái, nên không ai còn nhớ chúng ta từ đâu đến nữa. Còn ngươi, chắc là chưa chết, nhưng cũng gần rồi.”
“Sao ta lại ở đây?”