"Điện Đái Phi nước trong, cứ trầm ở đó đi."
Thị nữ thân ảnh vừa động đã biến mất, mấy hơi thở sau đã xuất hiện trở lại sau lưng Nguyên Phi. Nếu không phải Vệ Uyên tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, thực sự khó tin chỉ trong chớp mắt một nội quan đã biến mất như vậy.
Nguyên Phi trấn định nói: "Trong cung này thực ra cũng là nơi nơi đao quang kiếm ảnh. Có kẻ thấy đứa nhỏ này được sủng ái, mấy năm nay Thái tử lại có chút không thuận lợi, liên tục bị Đại Vương trách mắng, liền nảy ý đồ với nó. Thật ra chỉ cần biết chút nội tình, muốn đặt cược cũng nên đặt vào Ngũ Gia mới phải. Ngươi vào thành liền đọc Tấn Sử, rõ ràng là kẻ không an phận, điểm này hẳn là rõ ràng."
"Thần rất an phận! Vô cùng an phận!" Vệ Uyên vội vàng biện giải, đánh giá đó của Nguyên Phi về mình không thể truyền ra ngoài được.
Ngụy Vương xếp thứ năm, cho nên trong miệng Nguyên Phi chính là Ngũ Gia.