U Hàn Giới vĩnh viễn âm u, ánh sáng chẳng biết khi nào đến, cũng chẳng rõ từ đâu mà tới.
Thực Mộng ngồi bên bàn, tay nâng chén trà, trong chén có nửa chén nước, nước hơi phát ra ánh sáng.
Bên ngoài đang mưa, mưa tí tách rơi trên tấm bạt che, khiến lòng người thêm nặng trĩu. Mưa hôm nay phát sáng, khiến cả thế giới xung quanh sáng hơn một chút, nhưng ả chỉ có thể ngồi dưới tấm bạt che của cung điện, nhìn mưa bên ngoài.
Ở U Hàn Giới, ánh sáng không phải là thứ tốt đẹp gì, nếu một vật vốn không phát sáng đột nhiên có ánh sáng, nó sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Ngày mưa này, Thực Mộng không thể bước ra khỏi cung điện, thứ ả đựng trong chén không phải là trà, mà là nước mưa phát sáng, chỉ có thể ngắm, không thể uống.
Rất nhiều đại yêu vừa mới xuất thế không lâu, đã bản năng thích đuổi theo ánh sáng, ví dụ như cây phát sáng, bãi cỏ phát sáng, ao nước phát sáng, rồi chúng biến mất. Chỉ có những đại yêu bẩm sinh cẩn trọng nhát gan, giỏi ẩn mình ngụy trang mới có thể sống sót.