Bệ pháo của Công Thành Pháo đã có, việc còn lại là vấn đề uy lực của đạn pháo. Lúc này chỉ dựa vào một mình Tôn Vũ, sản lượng hoả dược đã không theo kịp, dù sao mấy nguyên liệu ban đầu là dùng làm dược liệu, lượng dự trữ không thể lớn. Thế là việc khai khoáng lại bày ra trước mặt Vệ Uyên.
Khai khoáng cũng không nhất thiết phải có chuyên gia, hiểu sơ về địa mạch là được, chủ yếu vẫn là dựa vào lượng lớn tu sĩ dùng Thần Thức thăm dò lòng đất.
Một tu sĩ Đạo Cơ bình thường có thể thăm dò đại khái phân bố địa mạch xung quanh khoáng đạo khoảng ba trượng. Mà Vệ Uyên nhờ vào Thanh Minh Giới Vực có thể thăm dò khoảng ba trăm trượng. Cho nên về lý thuyết, trong phương diện thăm dò khoáng sản chỉ cần có mấy trăm tu sĩ là có thể đại khái tương đương với một tu sĩ cấp Pháp Tướng, không nhất định cần tu sĩ cấp cao.
Vừa hay, dò mỏ đào đường hầm cũng là một biện pháp tốt để củng cố Đạo Cơ.
Tuy rằng Vệ Uyên có nhiều tu sĩ Đạo Cơ mới đột phá, nhưng chỗ dùng đến bọn họ càng nhiều, rõ ràng nhân thủ không đủ dùng.