Vệ Uyên giương thương hướng lên trời, giờ khắc này, tất cả chúng sinh đang sinh sống và coi giới vực này là nhà đều cảm thấy như có một thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể, tất cả đều hội tụ trên mũi thương của Vệ Uyên.
Một vầng hào quang u ám sáng lên trên mũi thương, chập chờn bất định.
Trên trời dưới đất, tất cả mọi người bỗng nhiên có cảm giác như tuổi đã xế chiều, ngồi nhìn ánh tà dương, hết thảy đều đang hướng về tàn lụi, và cuối cùng sẽ quy về tĩnh mịch.
Tiên nhân cũng không vĩnh sinh, cuối cùng cũng có ngày tan biến về với đất trời.
Vệ Uyên dường như ngộ ra điều gì đó, trường thương chỉ thẳng vào Tiên Lôi!