Vệ Uyên cảm giác mình giống như đang ngâm mình dưới biển sâu, xung quanh đều tối đen như mực. Hắn cảm nhận được phía trên theo bản năng, bắt đầu bơi lên.
Lại không biết qua bao lâu, ý thức của Vệ Uyên bất chợt lao ra khỏi mặt biển, lúc này mới khôi phục tỉnh táo, từ từ mở mắt.
Đập vào mắt là một màu đỏ sẫm, màu sắc này đang lan tỏa chuyển động, giống như máu chảy khắp nơi.
"Tướng công tỉnh rồi?"
Tiếng nói đột nhiên vang lên khiến Vệ Uyên giật mình tỉnh giấc, hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng thân thể như đã gỉ sét, động tác khó khăn nặng nề, ngay cả động tác đơn giản như quay đầu cũng vô cùng khó nhọc.