Gần mười vạn người kéo dài đội hình mà tiến về phía bắc, tốc độ di chuyển tự nhiên không thể nhanh được.
Vệ Uyên chỉ cho bọn hắn một khắc thời gian để thu thập tài vật, thế mà vẫn có rất nhiều người trên người treo đầy đồ đạc, bộ dáng liều mạng vì tiền. Nếu cho bọn hắn thêm chút thời gian, khẳng định ngay cả lều cũng phải dỡ ra mà mang đi.
Trên đường tiến về phía bắc, các kỵ sĩ đều im lặng không nói, đồng thời vô cùng nghiêm khắc, ai mà đi chậm một chút là trực tiếp bị roi quất.
Kẻ nào dám ăn vạ lăn lộn thì một roi quất xuống là sống dở chết dở. Nếu bị đánh quá nặng, hoặc là mệt mỏi đến mức không thể đi được nữa thì có thể ngồi xe, nhưng phải vứt bỏ tất cả đồ đạc trên người. Là tất cả, ngay cả Tiên Ngân cũng không được giữ lại.
Những tài vật nhỏ nhặt này hiển nhiên không lọt vào mắt các Chiến Thiên kỵ sĩ, những Tiên Ngân kia đều bị tùy ý ném trên mặt đất, nhưng cũng không cho phép những người khác trong đội ngũ nhặt.