Tại cửa mỏ quặng, cờ hiệu của Hứa Gia tung bay phấp phới trong gió.
Khi ấy, trời vừa hửng sáng, tiếng chuông vang lên, từng tốp thợ mỏ mình trần như nhộng đã ăn xong bữa sáng, nối đuôi nhau tiến về phía hầm mỏ, chỉ cần chậm trễ một chút sẽ ăn ngay roi của giám công. Bọn họ phải làm việc trong hầm cả ngày, đến khi mặt trời lặn mới được ra ngoài.
Xung quanh mỏ quặng, đâu đâu cũng thấy thủ vệ cầm đao mặc giáp, hơn chục vọng lâu cao ngất được xây dựng ở những vị trí cao, nhìn bao quát toàn cảnh. Mỗi tòa tháp đều có thần tiễn thủ, trong vòng hai trăm trượng tên nào tên nấy bách phát bách trúng, thợ mỏ muốn đào tẩu thì gần như cầm chắc cái chết.
Lúc này, trong mỏ quặng vô cùng náo nhiệt, một nhóm thợ mỏ mới vừa được đưa đến.
Nhưng hôm nay số lượng người được đưa đến nhiều hơn hẳn, chủ sự mỏ quặng nhíu chặt mày, hết lần này đến lần khác xác nhận với thống lĩnh xa đội áp giải người đến xem có nhầm lẫn gì không.