Lúc này cổng chào đã dựng xong, mặt đất thì đã sớm được dùng đạo thuật làm mềm, nên rất thuận lợi mà chôn bốn cây cột lớn xuống đất. Sau đó tu sĩ không ngừng thi triển đạo thuật, biến mặt đất thành cứng như đá, đồng thời cũng gia trì đạo pháp lên bản thân cổng chào, để kiên cố vật liệu, xua đuổi sâu kiến.
Theo cổng chào dựng xong, Vệ Uyên liền cảm thấy giữa đất trời dường như có chút biến hóa, giới vực cũng khẽ rung động một chút. Nếu không phải hắn cảm giác nhạy bén, thì suýt chút nữa đã bỏ qua rồi.
Lúc này Bảo Vân xuất hiện bên cạnh Vệ Uyên, nói: “Lại tìm thấy một bộ lạc của Vu Ngự tộc, khoảng ba ngàn người.”
“Đi, san phẳng nó!” Vệ Uyên phân phó một tiếng, tu sĩ tùy tùng liền thổi lên tiếng tù và, mấy trăm kỵ sĩ liền từ các nơi hướng về phía rìa giới vực tập kết.
Một bóng đỏ lóe lên, một con huyết mã to lớn nhanh như gió lao đến, dừng lại trước mặt Vệ Uyên. Con ngựa này hiện tại ở bốn vó đều mọc ra lông dài, giống như mọc cánh vậy. Trên đầu ngựa ở phía trên mắt nứt ra hai đường nhỏ, xuất hiện thêm hai con mắt mới.