Khi bóng chiều buông xuống ngày hôm sau, Vệ Uyên bước chân vào Anh Vương phủ.
Anh Vương phủ quy mô đồ sộ, thậm chí còn rộng lớn hơn cả Ngụy Vương phủ, nhưng ngay khi vừa bước qua cổng, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức tiêu điều ập đến.
Lão môn phòng dẫn Vệ Uyên về phía chính đường. Toàn bộ vương phủ chìm trong tĩnh mịch, chỉ le lói vài ngọn đèn. Ánh sáng lờ mờ ở một vài nơi còn tệ hơn là không có, càng làm nổi bật thêm vẻ u ám của vương phủ.
Giữa những viên gạch xanh lớn lát trên mặt đất đã mọc đầy cỏ dại, không một ai dọn dẹp. Trong vương phủ rộng lớn, Vệ Uyên không thấy bóng dáng bao nhiêu người, nếu không phải thỉnh thoảng vẫn có vài bóng người vội vã lướt qua, hắn đã hoài nghi đây là một tòa quỷ trạch.
May mắn thay, chính đường vẫn còn ánh đèn bình thường. Môn phòng dẫn Vệ Uyên xuyên qua chính đường, tiến vào một gian trắc viện. Bên trong một cái đình cạnh tiểu hồ, một bàn rượu thức ăn đã được bày biện sẵn.