Cốc Tiên Chi nhìn hai người trước mặt, tự nhiên là phẫn nộ vô cùng.
Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng ả bằng vào trí nhớ hơn người, vẫn có thể liếc mắt nhận ra vị Cản Thi tu sĩ trước mắt, bất luận là tướng mạo, khí chất, hay là thực lực đều không thể so sánh với ngày xưa.
Khi trước, việc ba thành phía Bắc chống cự thi triều chính là do một tay ả thúc đẩy, mà ân oán giữa Bắc Lăng, Bắc Giang và Bắc Nhạc, ả tự nhiên cũng rõ như lòng bàn tay.
Chỉ là ả không ngờ rằng, một kẻ mà trước kia ả nhìn cũng không thèm, thậm chí nhấc tay bóp chết còn ghét bẩn tay, giờ đây lại có thể trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi trưởng thành đến cảnh giới ngang hàng với ả.
"Thì ra là Cốc đạo hữu, ngài thật là nhân vật lớn, vậy mà còn nhớ ta?" Kỳ Thần chậm rãi nói, đám lục mao khô lâu ẩn mình trong bóng tối đã che giấu khí tức, nhanh chóng hướng về Cốc Tiên Chi công kích.