"Tiền sư huynh, chúng ta còn phải kiên trì bao lâu nữa?"
Giữa thi triều, Lý Minh khoác trên người bộ trường bào rách rưới, khuôn mặt bôi đầy phấn trắng bệch, trà trộn vào giữa đám cương thi chẳng những không lạc lõng, mà thoạt nhìn còn chẳng khác gì.
Cách đó không xa là một đệ tử khác của Cản Thi Môn. Cũng là y phục tả tơi, cũng là dáng vẻ tử khí.
"Sắp rồi!" Tiền Trung toàn thân ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, trên người trộn lẫn mùi mồ hôi và tử khí, dù chỉ hé miệng cũng tỏa ra luồng hơi buồn nôn.
"Hê hê! Vậy thì tốt quá! Trong Bắc Nhạc Thành chắc chắn có không ít thứ tốt! Xem ra huynh đệ ta sắp phát tài rồi!" Lý Minh lúc này đã không kìm được kích động.