"Trần đạo hữu, nơi này đối với chúng ta quả thực là bảo địa!"
Dịch Đình Sinh vừa ăn Hồng Diệp Lan mới bồi dục được vừa nói, đôi môi gã cay đến ửng đỏ, nhưng càng ăn càng không dừng được.
Tống Vân Hi hớp một ngụm canh lớn, giảm bớt sự khó chịu trên môi, rồi nói: "Là đối với Trần huynh mà thôi! Hai ta chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu."
"Hắc hắc, chúng ta có thể tới đây, đã là bảo địa rồi."
Gần hai năm sớm tối có nhau, ba người bọn họ đã quen với việc đấu khẩu, càng thích thú với việc châm chọc, chế nhạo đối phương.