TRUYỆN FULL

[Dịch] Kiếm Xuất Đại Đường

Chương 51: Kim Tử Phi Tướng! (3)

Hán tử đang mơ màng thì đầu đau nhói, dường như đã mở mắt ra.

Rồi lại ngất đi.

Không ổn!

Vội vàng đưa tay thăm dò hơi thở của hắn.

May mà chưa chết.

Chu Dịch thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa cứu người không thành lại còn bổ thêm một đao.

Vào đại điện, thấy một pho tượng Phật bằng đất sét, mày mắt phủ đầy bụi, kim thân đã sớm bong tróc, để lộ cốt gỗ mục bên trong, xem ra đã rất nhiều năm tuổi.

Những ngôi chùa nhỏ tương tự như thế này, hắn đã gặp không ít trên đường đi.

Lớn hơn còn có Khánh An Tự.

Nơi Phù Lạc này khá đặc biệt, Khánh An Tự ở phía đông thành là do Lưu Long xây dựng.

Lưu Long này vốn là Phiếu kỵ tướng quân dưới trướng Đông Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú, vì chiến công được phong Phù Lạc Hầu, bản thân hắn tin Phật giáo, không ít chùa nhỏ ở Phù Lạc là do thời đó để lại.

Ngôi chùa hiện tại này, cũng là di tích của Đông Hán.

Đặt hán tử xuống, Chu Dịch vừa đợi hắn tỉnh lại vừa ngồi xếp bằng luyện công.

Nhưng hơn một canh giờ trôi qua, vẫn không thấy tỉnh lại.

Chu Dịch nhìn chằm chằm hán tử, lòng đầy do dự.

“Bèo nước gặp nhau, ta đã làm hết lòng hết nghĩa, hay là… cứ vứt hắn ở đây luôn cho xong?”

“Nước nước…”

Hán tử kia như có cảm ứng, dường như muốn tỉnh lại, mơ mơ màng màng đòi nước.

Chu Dịch chạy ra ngoài chùa, dùng cái bát vỡ tìm được trong điện múc một bát nước sạch ở con mương gần đó, pha thêm thuốc điều khí, rồi đút cho hán tử uống.

“Ục ục…”

Hắn uống hết một bát nước, hơi thở dần dần bình ổn, trong miệng không còn kêu đòi nước nữa.

Chép chép miệng, rồi lại kêu lên: “Nhạt, nhạt quá… Rượu… Cho ta rượu…”

Chu Dịch đỡ trán: “Ngươi thế này không thể uống rượu được.”

Nghe thấy giọng nói của hắn, hán tử đang mơ màng giật mình, đột nhiên tỉnh lại.

Hai mắt mở trừng, một đôi mắt báo sáng quắc như điện!

Chỉ vì suy yếu, ánh mắt của hắn nhanh chóng tối sầm lại, nhưng vẫn kịp thu hình bóng Chu Dịch vào trong con ngươi.

“Khụ, khụ…”

Ho liên tục mấy tiếng, hán tử ôm ngực, vậy mà lại tự mình chống hai tay xuống đất ngồi dậy được.

Hắn dùng sức nhắm chặt hai mắt, rồi lại dùng sức mở ra, để bản thân tỉnh táo lại.

Nhìn kỹ hai bàn tay.

Chưa chết tức là được người cứu…

“Khụ khụ, tiểu huynh đệ, có phải ngươi đã cứu ta không?”

Chu Dịch thản nhiên đáp:

“Ngươi ngất trong ngõ, là ta vác ngươi từ chỗ mấy cái xác chết đó đến đây. Nghe ngươi đòi nước nên đã múc cho ngươi một bát từ con mương gần đây, cho uống thêm chút thuốc điều khí.”

Hán tử nghe xong, ngưng thần nhìn Chu Dịch.

Im lặng vài hơi thở, hắn đột nhiên từ tư thế nửa ngồi sụp người quỳ xuống, dập đầu lạy: “Ân công!”

Chu Dịch không ngờ hắn phản ứng mạnh như vậy, vốn không quen bị người khác quỳ lạy, vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy:

“Chỉ là tiện tay giúp đỡ, không cần phải làm vậy.”

Cảm thấy hán tử này là người thẳng thắn trọng tình nghĩa, nhưng Chu Dịch đã nếm trải không ít sóng gió, nên cũng có thêm lòng đề phòng: “Lão huynh là người nơi nào?”

Hán tử ho một tiếng, đáp không chút do dự: “Ta là người huyện Tế Âm, Tào Châu.”

Chu Dịch nghĩ đến tờ cáo thị truy nã, thầm gật đầu: “Vậy những kẻ truy sát ngươi là ai?”

“Có thủ hạ của Trương Tu Đà, nhưng đã bị ta cắt đuôi rồi. Còn đám liều mạng đánh giết ở đây, khụ khụ, lại toàn là chó săn của Ưng Dương phái.”

Hán tử mặt đầy vẻ giận dữ, hít một hơi rồi nói: “Ưng Dương phái xưa nay vốn cam tâm làm chó săn cho triều đình, thấy Dương Quảng không còn đáng tin, bọn chúng liền gió chiều nào che chiều nấy, quay sang lấy lòng người Đột Quyết.

Ta và bọn chúng xảy ra mâu thuẫn ở gần Lương Vương Đài, người của Ưng Dương phái liền nhận cáo thị truy nã của nha môn, muốn giết ta để lĩnh thưởng.”

“Nhưng đám đuổi tới đây chỉ là vài mống tép riu mà thôi.”

Hắn đưa tay sờ lên vết đao trên ngực:

“Mấy vết thương ngoài da này thực ra không đáng ngại, thương thế của Đan mỗ chủ yếu là do Trương Tu Đà gây ra.”

Chu Dịch nghe hắn từ tốn kể lại, đang định hỏi thêm.

Bỗng nghe hai chữ “Đan mỗ”, hắn lập tức nhìn kỹ gương mặt hán tử.

Hán tử này có một đôi mắt báo, mặt đỏ như táo tàu, đôi mày rậm xếch ngược lên thái dương. Cơ bắp vai và cánh tay cuồn cuộn nổi lên, dường như ẩn chứa sức mạnh ngàn cân.

Tướng mạo này, quả thực rất hợp với Thái Bình Đạo của ta.

Nếu sư phụ nhìn thấy thân hình vạm vỡ này của hắn, nhất định sẽ phong hắn làm Lục Sinh.

Trên mặt Chu Dịch nở thêm một nụ cười: “Vẫn chưa biết đại danh của Đan huynh.”

Đại hán lại ho một tiếng, chắp tay nói: “Không có đại danh gì, tại hạ Đan Hùng Tín.”

Mắt Chu Dịch sáng lên, Tào Châu Tế Âm huyện, không sai rồi!

Ngụy Trịnh Đan Hùng Tín, cầm sóc đuổi Tần Vương.

Không trùng tên, thật sự là vị này.

“Ân công… quen ta?”

Đan Hùng Tín trong lòng nghi hoặc, hắn dù bị thương suy yếu, nhưng vẫn nhận ra biểu cảm của Chu Dịch đã thay đổi.

“Ta và lão huynh chưa từng gặp mặt, chỉ là tên của huynh khiến ta nhớ đến một cố nhân, nên mới cảm thấy quen thuộc.”

Chu Dịch từ từ nói: “Cũng không cần gọi Ân công nữa, tại hạ họ Chu tên Dịch.”

Đan Hùng Tín lẩm bẩm cái tên này một lần, hắn mới trốn đến gần Phù Lạc không lâu, chưa từng nghe nói qua.

“Món ân tình này Đan mỗ chỉ cần còn sống trên đời, tuyệt đối không dám quên!”