Tiêu Vân tâm tư khó có thể bình tĩnh trở lại, dù sao át chủ bài lớn nhất của hắn lại là do người khác ban tặng, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân từ trước đến nay chẳng khác nào một kẻ ngốc nghếch.
Vốn dĩ tưởng rằng có Đốn Ngộ Hệ Thống, hắn có thể một đường ngưu bức đến đỉnh phong, chân đạp nhà trẻ Nam Sơn, quyền đấm viện dưỡng lão Bắc Hải, xưng bá thiên hạ, vô địch hoàn vũ.
Kết quả nửa ngày trời, hắn lại là một quân cờ trong tay kẻ khác.
Điều này khiến Tiêu Vân rất khó chịu, có chút không thể chấp nhận.
Mụ nội nó, lão tử không phải là nhân vật chính sao?