Nghĩ đến chỗ tốt của việc biết trước tương lai, Tiêu Vân vội vàng cúi đầu tiếp tục xem câu thứ ba.
Câu thứ ba là: “Thấy đến đây, ngươi nên hiểu ta là ngươi của tương lai, mà ta đã đến từ tương lai, thì đương nhiên sẽ biết chuyện gì xảy ra ở tương lai.”
Tiêu Vân khẽ mỉm cười, quả nhiên bản thân rất thông minh.
Câu thứ tư: “Muốn biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không? Đừng vội, ta chắc chắn sẽ nói cho ngươi biết, nếu không ta viết mấy lời này làm gì, chẳng lẽ rảnh rỗi sinh nông nổi?”
Tiêu Vân: “…”