“Kiếm đạo”
Thiên Nhất nghe vậy, thần sắc trở nên ngưng trọng. Hắn trầm ngâm nói: “Kiếm đạo từ xưa đến nay vốn là một đại đạo phi phàm. Nếu có thể chứng đạo Kiếm Đế, ắt sẽ thành Thiên Đế, với lực công kích vô song. Bất quá, con đường này đến nay chưa ai thành công. Kẻ tên Độc Cô Cầu Bại kia, liệu có thiên phú như vậy?”
Cổ Thần Nhất đứng dưới vội đáp: “Thiên phú của Độc Cô Cầu Bại rất cao. Hắn đã đồng thời tu luyện bảy loại kiếm đạo: Địa, Phong, Thủy, Hỏa, Lôi, Thời Gian và Không Gian. Hơn nữa, hắn đã lĩnh ngộ sáu loại áo nghĩa: Địa, Phong, Thủy, Hỏa, Lôi và Thời Gian. Chỉ còn thiếu áo nghĩa Không Gian cuối cùng là có thể nhất cử hợp nhất thất kiếm.”
Thiên Nhất nghe vậy khẽ động dung, gật đầu nói: “Đồng thời tu luyện bảy loại kiếm đạo, còn có thể lĩnh ngộ sáu loại áo nghĩa, quả thật có chút thiên phú. Bất quá, hắn có thể lĩnh ngộ áo nghĩa Thời Gian, là do ngươi đã đưa Thời Gian Chi Hoa cho hắn?”
Cổ Thần Nhất vội gật đầu thưa: “Gia gia thứ tội, tôn nhi chưa xin phép người, đã tự ý đưa Thời Gian Chi Hoa cho hắn. Đây cũng là điều kiện mà Thái Sơ Thánh Địa ta đã hứa với hắn.”