“Phụ thân, gia gia, hài nhi lén báo cho hai người một tin vui. Hài nhi đã tìm ra một cách giúp chúng ta nhanh chóng lĩnh ngộ được áo nghĩa. Hài nhi đã thề không thể nói cho người khác, nhưng may mắn hài nhi thông minh, có thể viết thư báo cho hai người. Độc Cô Bại Thiên kính bút.”
Độc Cô Bại Thiên cười tươi viết thư, vẻ mặt đầy đắc ý.
“Thúc thúc, đừng trách ta nhé, trách thì trách người quá ngốc, ngay cả kẽ hở trong lời thề của ta cũng không phát hiện ra. Ha ha.”
“Nhưng không sao, dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Ta chỉ nói cho Độc Cô thế gia chúng ta, sẽ không nói cho người khác.”
Độc Cô Bại Thiên cười thầm trong lòng.