Từ chiến thư của Tiêu Vân, Long Ngũ cảm nhận được hắn đã lĩnh ngộ áo nghĩa, cho nên không dám khinh thường, vừa ra tay liền dốc toàn lực.
Lợi trảo sắc nhọn kia, tựa như bốn thanh kiếm cong, mang theo một cỗ phong mang tuyệt thế, muốn xé Tiêu Vân thành mảnh nhỏ.
“Xoẹt!”
Giữa không trung, cuồng phong gào thét, không gian vỡ vụn.
Tiêu Vân thần sắc không đổi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Long Ngũ, chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, đột nhiên một kiếm chém về phía trước.