Đông Thần Vương rốt cuộc cũng phải dời lại đại điển phong Thánh của mình. Không dời cũng chẳng được, bởi lẽ hắn đã bị Đế Thiên đánh trọng thương, chẳng lẽ vừa thổ huyết vừa chủ trì đại điển? Điều quan trọng nhất với hắn bây giờ chính là khôi phục thương thế.
Dù sao, một vị Thánh nhân mới tấn thăng, tu vi còn chưa vững chắc, hiện giờ lại bị thương, nếu không mau chóng chữa trị, ắt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tu vi sau này.
Đông Ngọc Phong.
Đông Thần Vương ngồi xuống, vẻ mặt âm trầm, trong miệng vẫn còn ho ra máu. Hắn gắng gượng đè nén thương thế, lửa giận sôi trào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đế Thiên, Tiêu Vân, ta nhất định không tha cho hai thầy trò các ngươi!"
Phía đối diện, Đông Ngọc Đường cẩn thận nói: "Sư huynh, huynh vừa mới tấn thăng Thánh nhân, tu vi còn chưa vững, việc cấp bách bây giờ là chữa trị thương thế, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tu vi sau này. Tạm thời không cần chấp nhặt với Đế Thiên."