“Ba người các ngươi đến đây làm chi?” Ngô Siêu Tổ liếc nhìn Trịnh Tuyết cùng hai người kia, không khỏi bĩu môi. Bốn vị Nhân Vương đời đầu bọn hắn vẫn luôn ngấm ngầm ganh đua, là đối thủ cạnh tranh.
“Ngô Siêu Tổ, vừa rồi ta nghe ngươi gọi Tiêu Vân là đại ca, các ngươi khi nào thì kết nghĩa huynh đệ?” Vương Hành cười giễu cợt.
Ngô Siêu Tổ liếc xéo hắn, hừ lạnh: “Đại ca ta trên Bảng Tiềm Lực xếp hạng thứ nhất, còn ngươi, Vương Hành, trên Bảng Tiềm Lực xếp hạng thứ ba mươi ba. Ta không gọi hắn là đại ca, lẽ nào lại gọi ngươi chắc? Ngươi xứng sao?”
Vương Hành nghẹn họng, nhất thời không nói được lời nào.
Chu Cửu Thiên bên cạnh cười tán thán: “Tiềm lực của Tiêu sư đệ quả thật kinh người, hẳn là tương lai có thể vượt qua cả Sở Nhất Đao.”