Trên người Cổ Thần Nhất phát ra quang huy màu vàng nhạt, thân hình đột nhiên trở nên cao lớn, hắn thần thánh như một anh hùng.
Giờ khắc này, hắn không còn là kẻ tiểu nhân thích dùng âm mưu quỷ kế, hắn trở nên chính khí lẫm liệt, có một loại khí khái hào hùng, sẵn sàng hi sinh vì truyền thừa của Thánh Địa.
Thanh âm của hắn vang vọng khắp Thái Sơ Thánh Địa, rất nhiều thánh nhân và đệ tử Thái Sơ Thánh Địa đều vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, trong lòng sùng kính vô ngần.
Lão giả tóc vàng cũng cảm động. Thật ra trong lòng lão, Cổ Thần Nhất cũng là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, vô sỉ, âm hiểm. Lão cũng không thích Cổ Thần Nhất, nhưng lão hiểu, hạng người như Cổ Thần Nhất mới là kẻ lãnh đạo xứng đáng của một đại thế lực, bởi vậy lão cũng phục hắn.
Giờ phút này, thấy Cổ Thần Nhất lại chính khí lẫm liệt, nguyện ý hi sinh vì Thái Sơ Thánh Địa, lão giả tóc vàng cũng cảm động. Lão nhìn Cổ Thần Nhất trước mặt, có chút kích động: “Cổ sư đệ, xin lỗi, trước kia là ta đã hiểu lầm ngươi.”