Trên mặt đất, Triệu Vô Cực gác chân lên nhau, vẻ mặt nhàn nhã tựa lưng vào một gốc đại thụ, tùy ý lấy ra vài quả linh quả nhấm nháp.
"Tiểu tử ngươi từ khi nào trở nên xấu xa vậy?" Đế Thiên ngồi bên cạnh, vẻ mặt cạn lời nhìn hắn, nhịn không được lên tiếng: "Đã lớn ngần này rồi, hơn năm trăm tuổi, còn ấu trĩ như vậy."
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng: "Ta đây chính là muốn đùa hắn một phen, lão đầu ngươi đừng lắm chuyện."
"Cẩn thận hắn không cho ngươi Đại Đế tinh huyết, Đế Kinh, bồ đoàn các loại bảo vật." Đế Thiên trêu tức.
Sắc mặt Triệu Vô Cực biến đổi, lập tức khẽ hừ một tiếng: "Hắn dám không cho ta bảo vật, ta liền đầu nhập vào Cổ Thiên Nhất."