“Tiến triển hôm nay ta cũng không rõ, nhưng nhìn qua thì không giống, dù sao Diêu Xảo Xảo còn dẫn theo đồng học của ả, thật sự muốn hẹn ước thì sẽ không dẫn theo kẻ kỳ đà cản mũi.” Lâm Lập đưa ra phân tích của hắn.
Điều Lâm Lập không nói là, dựa vào ấn tượng của hắn về Trần Thiên Minh, hắn nghiêm trọng hoài nghi rằng tên tiểu tử này mới là kẻ cố tình chen vào giữa hai nữ tử làm kẻ kỳ đà cản mũi.
Trần Vũ Doanh khẽ nhíu mày, nàng do dự một lát rồi khẽ nói: “Tuy rằng nói xấu người khác sau lưng không tốt lắm, nhưng ta luôn cảm thấy cô nương này cũng hơi… kỳ lạ? Nhưng kỳ lạ ở đâu thì ta cũng không nói rõ được.”
“Lớp trưởng muốn nói ả có chút tâm cơ, đúng không?” Lâm Lập kết luận.
“…Ta không có.” Trần Vũ Doanh trừng mắt nhìn Lâm Lập.