Lâm Lập còn nhớ trải nghiệm lần đầu tiên bị xin QQ, lúc đó từ ngoài lớp học đi vào, nghe đám bạn cùng lớp trêu chọc, mặt nóng bừng như bị bỏng, tai đỏ lựng, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, đầu óc trống rỗng.
Nhưng nói thật, sướng thì cũng sướng thật.
Lúc Bạch Bất Phàm và mấy đứa khác lấy chuyện này ra trêu chọc mình, ngoài mặt thì tỏ vẻ không muốn nhắc tới, nhưng trong lòng thì sớm đã sướng nở hoa rồi.
Đây chính là tuổi thanh xuân ngây ngô mà.
"Lần này người bạn đó thật sự không phải tôi." Lâm Lập cười lắc đầu, chỉ về phía góc cầu thang nói: "Bạn tôi sợ gặp cậu sẽ căng thẳng không nói nên lời, nên mới nhờ tôi đi xin giúp, cậu ấy đang ở ngay kia—"