“Ngươi bảo ta chụp ảnh hay bảo ta tự sát hả?” Bạch Bất Phàm nghiến răng.
Nếu bản thân cứ thế chết đi, Kha Nam có đến cũng chẳng tra ra hung thủ, ai nói không có tội ác hoàn hảo.
“Chỗ này ngươi không hiểu rồi. Ta cùng lớp trưởng và Đinh Tư Hàm đều chỉ giả vờ chơi, nên chụp toàn ảnh giả, kiểu ảnh du khách chẳng có chút nghệ thuật nào cả.
Ngẫm lại quan hệ giữa chúng ta xem, ta định chụp cho ngươi một tấm 「Bạch Bất Phàm Tung Cánh」, định dùng nó tranh giải Pulitzer năm nay đấy. Tin huynh đệ đi, quay người lại, nhanh lên, chẳng lẽ ta lại hại ngươi sao?”
Lâm Lập nhíu mày, hắn không thích cảm giác không được tin tưởng này, sau đó lại bổ sung hỏi: