Đột nhiên, một luồng hàn khí từ trên người Tiêu quận chúa bộc phát ra.
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Duệ: “Ngươi lặp lại lời vừa rồi một lần nữa xem.”
Lúc nãy Đông Phương Duệ đang tức giận, ngữ khí mang theo phẫn nộ, nên khi nói chuyện không giữ mồm giữ miệng.
Nhưng hàn ý từ trên người Tiêu Ngọc Dung bộc phát ra, khiến cho đầu óc hắn tỉnh táo lại. Có điều, lời đã nói ra, hắn cũng không có cách nào thu hồi lại được.
Chỉ có thể gắng gượng nói: “Tiêu quận chúa, hôn sự giữa ngươi và huynh trưởng ta đã sớm định, không phải ngươi muốn đổi ý là có thể đổi ý. Tô Duệ dám tiếp cận ngươi, hắn đáng chết.”