Tuệ Linh hòa thượng liếc nhìn: "Chết thật rồi sao? Vừa nãy còn có hơi thở kia mà."
Pháp Không lắc đầu thở dài: "Đây có lẽ chính là cái duyên mà nhà Phật ta thường nói, bần tăng với Vương thí chủ vô duyên vậy."
Lâm Phi Dương suýt bật cười.
Quanh quẩn trong ngoài Thần Kinh thành, cứ tránh mặt không gặp, đợi đến khi hắn tắt thở rồi mới xuất hiện, lại còn làm bộ mặt từ bi nói vô duyên.
Hòa thượng mà giả dối thì thật không có giới hạn.