Trong cơn mơ màng, gã phát hiện mình đã đến một tòa cung điện khổng lồ vô biên, tay gã đang đặt lên cánh cửa lớn của cung điện.
Cung điện to lớn uy nghiêm, vô biên vô hạn, sừng sững giữa trời đất như xuyên thẳng lên tận cùng, vô cùng lớn, vô cùng cao.
Cánh cửa lớn của cung điện này làm bằng tử kim, lấp lánh ánh kim mờ ảo.
Trên cánh cửa tử kim phủ đầy hoa văn tinh xảo, nhìn thoáng qua là những đóa hoa nhỏ kỳ lạ, tựa hoa hồng, tựa hoa cúc.
Nhìn kỹ, những hoa văn này dường như sống lại, chậm rãi lưu chuyển, như những đóa hoa đang từ từ nở rộ.