Pháp Không liếc nhìn nàng một cái.
“Được rồi, được rồi, là lỗi của ta, ta không nên tự ý làm chủ.” Sở Linh vội nói: “Lúc đó ngươi không muốn làm trụ trì mà, cho nên ta chỉ có thể tự mình quyết định thôi.”
Pháp Không lắc đầu, cất bước đi vào trong.
Cánh cổng chùa màu chu sa chậm rãi mở ra, lại là bốn vị nội thị trẻ tuổi.
Bọn họ mặc tử bào, tướng mạo tuấn nhã bất phàm, ai nấy thần sắc bình hòa, phong thái cực tốt, Pháp Không cũng không bắt bẻ được điều gì.