Pháp Không vận dụng tâm nhãn, bao trùm cả thung lũng trong đó.
Chỉ thoáng nhìn, hắn đã thấy ba cây cột bạch ngọc sừng sững trên quảng trường hình tròn ở trung tâm thung lũng, tạo thành hình tam giác. Dưới ánh trăng, ba cây cột bạch ngọc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tựa hồ có ánh trăng đang lưu động trên cột. Xung quanh quảng trường hình tròn là một tòa cung điện, hai bên là những dãy kiến trúc.
Lúc này, trên quảng trường hình tròn có hơn ba mươi người, đang vây quanh cây cột bạch ngọc kia mà quan sát, không ngừng tán thưởng.
"Phương đàn chủ, lần này ngươi thật sự đã lập đại công." Một lão giả vuốt râu cười nói: "Có cây cột cuối cùng này, Càn Khôn Vô Ảnh Trận của Huyễn Ảnh Tông liền có thể dựng thành, từ nay về sau, Huyễn Ảnh Tông ta sẽ không ai có thể công phá."
"Dư trưởng lão, đây cũng là cơ duyên của Huyễn Ảnh Tông, ta cũng chỉ là dưới sự xảo hợp mới biết được sự tồn tại của Trấn Hồn Trụ này, liền vội vàng đoạt lấy, đây chính là thiên trợ Huyễn Ảnh Tông ta!" Phương Quân thu quạt xếp vào trong tay áo, cười ha hả nói.