Tấm lụa trắng trên mặt nàng đã được gỡ xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ lúc vui lúc giận giờ trắng bệch, thêm vài phần mềm mại đáng thương.
Trước giường có một nam tử dáng người cường tráng đang ngồi, nắm chặt lấy một tay của Lãnh Phi Quỳnh, chính là Hoàng đế Sở Hùng.
Ngoài ra, trong phòng không còn ai khác.
Sở Hùng quay đầu nhìn lại, bình tĩnh nói: “Pháp Không, cuối cùng ngươi cũng tới, trẫm còn tưởng ngươi sẽ không tới.”
Pháp Không chắp tay hành lễ, trước tiên kết ấn thi triển Hồi Xuân Chú.