Thấy vậy, Mộc Như Phong không do dự nữa, sải bước tiến vào màn sương.
Đi được vài thước, trước mắt bỗng nhiên rộng mở.
Đỉnh núi vẫn là đỉnh núi ấy, mặt đất vẫn một màu cỏ xanh tươi tốt, bốn phía cây cối um tùm.
Tưởng chừng hoa cỏ cây cối là thật, nhưng ẩn sâu bên trong lại phảng phất khí tức khô bại, hiển nhiên chỉ là vẻ bề ngoài.
Ngay phía trước, một chiếc giếng hiện ra.