Bắc Cương, Thần Võ Môn.
Tại tòa đại điện u ám nằm sâu nhất, chỉ thấy một đạo trường hồng xuyên không mà vào, rơi xuống trong điện, cuối cùng hóa thành một đại hán, ngã ngồi trên mặt đất.
“Phụt!”
Hoán Vũ chân nhân vừa quỳ xuống đất, miệng liền không kìm được mà phun máu. Nhưng hắn lại đầy mặt đau lòng, hai tay che miệng, nuốt ngược số máu vừa phun ra. Dù sao, những “máu” này kỳ thực đều là đạo cơ tinh hoa của hắn. Ngày thường, phun một ngụm cũng phải mất hơn mười ngày mới hồi phục, giờ đây lại không ngừng tuôn trào, không sao ngăn lại được. Có thể thấy thương thế của hắn đã đến mức nào, huống chi hắn còn vứt bỏ cả nhục thân, chỉ còn hồn phách chạy trốn.
“Sư huynh!”