Mục Phương Huyền liếc nhìn phía sau hắn, trầm giọng nói:
“Ngươi có phải nên đưa ra một lời giải thích cho hành động hôm nay không?”
“Giải thích? Chuyện này có gì mà phải giải thích sao? Ta tưởng mọi người đều có thể nhìn ra chứ.”
Cố Vạn Bân nhìn mấy tên bạo khí lần lượt xuất hiện trên đầu thành, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Trảm Nguyệt một thoáng, sau đó lại nói:
“Dù sao ở ngoài thành cũng gian khổ, thỉnh thoảng còn gặp phải yêu thú và tà ma tập kích, ta chờ tự nhiên cũng muốn đổi một nơi an ổn hơn, ta thấy Thanh Thương huyện này rất tốt.”